Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

Mưa tình yêu


                                                             

Hôm nay trời Miền Trung se se lạnh,  Em đứng nép mình bên khung cửa sổ phòng làm việc, đưa mắt nhìn ra ngoài trời, nơi có những màn mưa trắng xóa. Tưởng như đầu óc mình đang trống rỗng. Mà vô tình, cơn mưa chiều nặng hạt lại đưa em tìm về với miền ký ức xưa cũ, cách đây đã ba mùa mưa…
Mưa buồn lắm! Có lẽ chẳng ai thích mưa đâu. Và anh cũng thế. Nhưng em lại thích mưa, thích lang thang cùng anh dưới mưa, khoác vào tay anh đôi bàn tay bé nhỏ của mình, cùng anh thả hồn vào cái màu mưa trong trẻo ấy. Em thích tung tăng chạy nhảy để bắt bong bóng mưa, tặng cho anh
Trong những cơn mơ hư thực,  em vẫn nhận ra rằng, tình yêu mình rồi cũng vỡ tan như những hạt bong bóng mưa mà anh từng nói. Em thổn thức, sao người đã mang đến cho em những niềm hạnh phúc ngọt ngào nhất rồi lại vội vàng đánh rơi, khi yêu thương trong em vẫn luôn nguyên vẹn, đong đầy? Biết tìm anh nơi đâu giữa biển người bao la, một kẻ chạy trốn?
Câu chuyện tình yêu  thủa đầu đời khép lại dưới một cơn mưa chiều hòa lẫn trong  những giọt nước mắt. Mưa khóc và em nức nở thật nhiều. Nhưng có một điều kỳ lạ, kỷ niệm về mưa buồn là thế mà em vẫn yêu mưa, yêu bong bóng của mưa như ngày nào vậy. Để rồi vào những ngày mưa của Miền Trung buồn da diết, em lại thơ thẩn chạy xe một mình trên những góc phố của ngày xưa. Miên man suy nghĩ về những ký ức chưa thể ngủ vùi trong quên lãng. Em không khóc nhưng thấy tim mình quặn đau. Thấy mình thật bé nhỏ và chơi vơi giữa cuộc đời mênh mông trải rộng này……
Ba mùa mưa nay đã đi qua vậy mà em vẫn âm thầm chờ đợi dù biết anh giờ này xa lắm. Em đã mơ bao giấc mơ kỳ diệu, ước cuộc đời có phép màu nhiệm để anh trở về tìm em trong cơn mưa có em ngồi chờ đợi. Nước mắt lại ngậm ngùi rớt rơi trong biết bao tháng ngày thương nhớ. Em nức nở, ước gì giờ này ở một phương trời xa xôi nào đó, anh nghe được những nỗi niềm này của em…
Ngoài kia, mưa vẫn chưa ngừng rơi…Em lại một mình nhớ anh