Tự hỏi lòng ta có buồn không?
Mà mang tâm trạng thoáng vô hồn
Ngắm hoài chiếc lá rơi bay xuống
Lá cô đơn, thương lá lìa cành.
Mà mang tâm trạng thoáng vô hồn
Ngắm hoài chiếc lá rơi bay xuống
Lá cô đơn, thương lá lìa cành.
Tình ta ơi, lặng lẽ mong manh
Sao chợt vỡ dưới chiều Đông ấy
Ta ở đây, đợi chờ đau run rẩy
Mà người qua chẳng ghé lại trông.
Sao chợt vỡ dưới chiều Đông ấy
Ta ở đây, đợi chờ đau run rẩy
Mà người qua chẳng ghé lại trông.
Một nỗi buồn lan toả mênh mông
Cuốn vào chiều, lá rụng nhiều không ngớt
Khẽ giật mình, cơn mưa rơi bất chợt
Lá mong manh tan nát cõi lòng.
Cuốn vào chiều, lá rụng nhiều không ngớt
Khẽ giật mình, cơn mưa rơi bất chợt
Lá mong manh tan nát cõi lòng.
Còn gì đâu để nhớ để mong
Gió hát ru nỗi buồn ơi tan biến
Người vô tình ra đi không xuất hiện
Ta quay về mang theo lá cô đơn.
Gió hát ru nỗi buồn ơi tan biến
Người vô tình ra đi không xuất hiện
Ta quay về mang theo lá cô đơn.